Mấy ai biết được để có thể đến
lớp đúng độ tuổi, học hoà nhập cùng các bạn bình thường đồng trang lứa, Kỳ đã
phải nỗ lực và cố gắng không ngừng. Sinh ra chưa tròn tháng đã vội rời xa vòng
tay cha mẹ, bởi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Em lớn lên trong sự bảo bọc,
nuôi nấng của ông bà Nội. Không chỉ vậy, với bệnh tim bẩm sinh, bị nhiễm trùng
huyết khi chỉ mới vài ngày tuổi, ông bà đã phải chật vật giành lại sự sống cho
em, khi bác sĩ tiên lượng “hy vọng rất mong manh”. Chưa dừng lại ở đó, Kỳ còn được
chẩn đoán chậm phát triển tâm thần vận động. Quá nhiều điều không may xảy ra với
em. Thế nhưng vượt lên tất cả, tình thương của Nội đã tiếp thêm cho Kỳ nội lực để
có thể chống đỡ lại những bất hạnh mà em đã và đang gánh chịu. Vậy mà cũng
đã 10 năm trôi qua, em lớn lên, trưởng thành từng ngày bằng hành trang mà một
người mẹ mang tên “bà Nội” đã chắt chiu gói ghém. Ngập ngừng chia sẻ về niềm vui
của mình, ánh mắt và giọng nói của Kỳ làm chúng tôi chạnh lòng.
Ước mong giản đơn của cậu học
trò nhỏ vốn đã chịu nhiều thiệt thòi, là đến trường để được học, được chơi cùng
các bạn. Mái trường, chính là ngôi nhà thứ hai, nơi đó có những thầy cô, những
bạn bè sẵn sàng bên cạnh, giúp đỡ, yêu thương để Kỳ có thể tự tin hoà nhập. Không riêng với kỳ mà đối với
những học sinh khuyết tật đang học tại trường, tập thể Ban giám hiệu, giáo
viên, nhân viên và phụ huynh trường tiểu học Phước Hội 1 đã luôn dành sự quan
tâm đặc biệt để có thể tạo điều kiện tốt nhất cho các em được học hành, phần
nào chia sẻ những khó khăn, thiệt thòi mà các em gặp phải.
Hình ảnh Kỳ với những bài học ở
lớp, chậm rãi và đầy nỗ lực. Giờ chơi, rộn rã tiếng cười trong vòng tay bạn bè,
những ánh mắt trẻ thơ cứ thế gieo ấm áp vào lòng người. Có lẽ chính vẻ hồn
nhiên, ngây thơ của các em đã giúp đong đầy khoảng trống của những khiếm khuyết,
những điều không may.
Đối với cô Phúc thì chẳng hạnh
phúc nào bằng khi đứa cháu trai mà mình đã dành hơn cả tình thương của một người
bà để dưỡng dục, nuôi nấng có được một sức khoẻ tốt, một tinh thần lạc quan. Thế
nhưng mỗi ngày trôi qua, nhìn Kỳ lớn khôn, bên cạnh niềm vui, bà Nội lại khắc
khoải, lo lắng cho chuỗi ngày dài… một khi tuổi bà ngày càng cao, sức càng
yếu đi.
Còn đối với Kỳ, có lẽ vẫn là quá
nhỏ để em có thể nghĩ và hiểu về chuyện của “ngày mai”, chẳng mơ ước xa xôi, mỗi
ngày là được đến trường học hành, vui cùng các bạn, chơi những trò mình thích
hay đơn giản là phụ Nội việc nhà, cố gắng học để không phụ lòng người bà mà em
rất mực yêu thương.
Con đường đến trường của Nguyễn
Lê Vĩnh Kỳ cũng như những học sinh khuyết tật khác dẫu không ít khó khăn… thế
nhưng bên cạnh tình yêu thương của gia đình, chính sự đồng cảm, sẻ chia của thầy
cô, bạn bè và vòng tay luôn dang rộng của cộng đồng xã hội đã tiếp thêm cho những
hoàn cảnh kém may mắn ấy nghị lực để khắc phục chông gai… hướng về một ngày mai
tươi sáng./.
Minh Trúc + Tấn Hoàng
(Trung
tâm VH – TT – TT La Gi)